Những ngày nhiều gió như thế này, Thy muốn được ngồi trong căn gác xép nhỏ của mình nhìn ra những tán cây ngả nghiêng, xiêu vẹo.
“Rồi yêu thương sẽ lại tràn trề khi người ta tiếp tục gieo hạt giống niềm tin…”. Đó là thông điệp ấm áp mà Thùy Dung - một tác giả quen thuộc - gởi gắm trên trang Truyện ngắn kì này…
1. Những ngày nhiều gió như thế này, Thy muốn được ngồi trong căn gác xép nhỏ của mình nhìn ra những tán cây ngả nghiêng, xiêu vẹo. Cảm giác yên bình giữa những mệt nhọc, xô bồ bên ngoài luôn khiến Thy thư thái. Cốc cà phê nhiều sữa đặt bên cạnh đã hết veo tự lúc nào. Không mất nhiều thời gian, Thy đã đoán ngay ra thủ phạm.
“Con Mướp chết tiệt. Lát say lừ đừ đừng cào chân trách chị đấy. Hừ!”
Thy mạnh miệng và ra vẻ “nhẫn tâm” vậy thôi, chứ Thy cưng Mướp nhiều lắm. Mướp đã cùng Thy đi qua những tháng ngày áp lực của tuổi học trò. Cũng chính Mướp đã nằm ngoan, kêu vài tiếng meo meo thảng thốt khi thấy cô chủ ôm nó vào lòng mà khóc nức nở.
Hôm ấy, bố Thy rời khỏi gia đình vì một người phụ nữ khác. Thy thương mẹ nhiều, thương cả những giọt nước mắt mẹ giấu tận sâu bên trong. Chỉ riêng ánh mắt bất lực đến đau đớn là hiện ra bên ngoài. Mẹ tránh cái nhìn của Thy, nhưng Thy biết, dù mẹ nói mọi chuyện sẽ ổn thôi thì không gì có thể bù đắp nỗi đau của mẹ.
Bố không trở về thăm Thy và cu Tí, thậm chí không một lần gọi điện hỏi chuyện học hành của hai chị em Thy. Thy giấu nỗi trống vắng, gắng cười tươi, học chăm chỉ và luôn đỡ đần mẹ việc nhà khi rảnh rỗi. Quỹ thời gian của Thy dường như chỉ xoay quanh trường và nhà. Vài cậu bạn tỏ ý thích Thy nhưng Thy gạt đi. Trong nó là nỗi sợ hãi trước những nứt gãy. Nó sợ rằng thương yêu lớn cỡ mấy rồi cũng vỡ tan, để lại những nỗi buồn không sao quên được.
2. “Bạn gì ơi, đừng khóc!” - Đó là câu Lộc nói với Thy khi hai đứa lần đầu tiên chạm mặt. Nỗi tủi thân khi sống trong gia đình “khuyết”, áp lực đè nặng hai vai mà không dám thổ lộ với mẹ. Thy biết mẹ vất vả nhiều rồi, vì Thy và cu Tí, mẹ đã khổ sở rất nhiều. Thy không muốn mẹ lo thêm. Nhưng Thy rất mệt, thực sự rất mệt. Trốn trong góc thư viện cũ của trường, địa điểm chẳng mấy người lui tới, Thy khóc thút thít. Cho tới khi Lộc xuất hiện.
Dần dần, Lộc trở thành bạn thân của Thy, hoặc trên mức bạn thân một chút. Thy không rõ nữa. Đôi ba lần, nó có cảm giác như Lộc đang kín đáo tỏ tình với nó. Như bữa Lộc tặng nó một chậu cây hoa bồ công anh. Lộc bảo muộn phiền rồi cũng như những cánh hoa bồ công anh, sẽ bay đi hết. Chỉ cần người ta biết can đảm thương yêu thêm lần nữa và lần nữa… Lộc bảo “Thy ơi, đừng khóc”. Vì cậu ấy không muốn thấy nó buồn, không muốn thấy nó đau.
Thy mỉm cười đón nhận, nhưng nỗi sợ hãi nứt vỡ từ cuộc hôn nhân của bố mẹ vẫn bám chặt trong tâm trí Thy, khiến Thy e dè. Thy có thích Lộc không nhỉ? Có chứ. Thi thoảng nó vẫn chạy sang nhà Lộc, vờ mượn thứ này thứ khác nhưng thực ra chỉ để nhìn thấy nụ cười cậu ấy đó thôi. Thi thoảng, nó vẫn buồn vu vơ khi thấy Lộc đi cạnh một cô bạn khác, dù biết giữa họ chẳng có gì… Lộc bước vào cuộc sống của Thy, khiến cuộc sống của nó thôi buồn một màu ảm đạm và xám ngắt. Tựa như một nhành lộc non đã bắt đầu nhú lên trên cành cây khẳng khiu trụi lá vậy. Biết thế, nhưng Thy vẫn ngại. Thương yêu càng nhiều, tổn thương càng lớn. Thy không muốn phải đau, phải buồn như mẹ.
3. Buổi học thêm ở trường kết thúc sớm hơn bình thường. Thy không tạt vô hàng quán ăn vặt cùng tụi bạn mà đạp thẳng xe về nhà. Mẹ đang lúi húi gieo hạt ở vườn sau. Từ đầu mùa tới giờ, mẹ đã gieo không biết bao nhiêu luống rau cải. Rau cải mẹ trồng ngon thật ngon, ngọt thật ngọt. Ba mẹ con ăn không hết, mẹ mang sang biếu hàng xóm. Ai cũng thích mê. Đợt vừa rồi, do Thy bất cẩn không khóa chuồng gà cẩn thận nên đám gà mái ham ăn đã xổng ra và “tỉa” sạch đám rau của mẹ. Nhưng mẹ thì chẳng mắng Thy câu nào. Đã nói, mẹ thương Thy lắm mà.
“Hỏng thì trồng lại. Hạt còn nhiều, đất còn đó. Quan trọng là mình còn muốn làm hay không thôi con.”
Thy cất cặp vào trong nhà, chạy ra phụ giúp mẹ gieo hạt. Thy kể với mẹ chuyện về Lộc, chuyện sáng nay ở trường, Lộc đưa Thy chiếc thiệp nhỏ và bảo về nhà hãy đọc. Nhưng không nén được trí tò mò, Thy đã chui tọt vào nhà vệ sinh và đọc ngấu nghiến. Lộc bảo, cậu ấy thích nó, và cậu ấy mong đợi một câu trả lời.
“Cậu bạn cao cao gầy gầy bữa trước đưa con về nhà đó hả? Mẹ thấy dễ thương đó. Nhưng con có thích cậu ấy không?”
“Dạ có, nhưng… con sợ lắm mẹ à!”
“Thích thì nói ra, có chi phải sợ hả con?”
“Con sợ mình sẽ buồn nếu một ngày hai đứa con chia tay…”
Mẹ ngưng tay, thôi không gieo hạt nữa mà nhìn Thy. Rồi mẹ cười. Nụ cười can đảm và mạnh mẽ, như bấy lâu nay tôi thường được thấy.
“Mẹ biết con đang cảm thấy như thế nào. Nhưng đổ vỡ không có nghĩa thương yêu không đáng trân trọng. Ba mẹ chia tay, nhưng mẹ chưa một lần hối hận rằng đã yêu ba con. Hiện tại mẹ có Thy và cu Tí. Đó là điều tuyệt vời nhất mẹ có được từ tình yêu của ba. Nếu có thêm một cơ hội khác, mẹ sẽ lại yêu. Mẹ can đảm, và mẹ muốn Thy của mẹ cũng can đảm”.
Thy nhìn ra khoảng trời thẫm xanh, tai như thấm hết những lời mẹ nói. Phải rồi, thương yêu luôn là cần thiết và quý giá. Ngay cả khi tình yêu thương kết thúc theo cách người ta không mong muốn, thì có một sự thật không bao giờ thay đổi là: ta đã từng thương yêu nhau, tức là ta đã từng đóng góp một điều cần thiết và quý giá cho cuộc đời này.
Vừa nghĩ Thy vừa gieo những hạt giống. Rồi vườn rau sẽ lại mướt xanh sau một thời gian hoang tàn. Rồi yêu thương sẽ lại tràn trề khi người ta tiếp tục gieo hạt giống niềm tin…
THÙY DUNG