Giọng Huyền

buồn đã gieo hồn ai chớm thu

mưa qua một kiếp người phù du

những cành hạnh phúc trơ như thể

lá úa chìm trong cát bụi mù

 

em hát những lời thơ rét mướt

lưỡi tê nào ấm vị nhân gian

hoàng hôn có dõi sầu đôi mắt

chỉ thấy hắt hiu giọt nắng tàn

 

đêm hãy là đêm nỗi tịnh yên

cho tôi kết nốt đóa ưu phiền

tiễn đưa chỉ một tràng thương ấy

và tiếng đời len mấy giọng huyền

 

Màu Áo

nắng xưa đã một lần vàng

trong anh tà áo em vàng gió bay

ngỡ thiên thu ấy một ngày

trăm câu sầu muộn đi ngoài cõi không

khi lòng đã ở bên lòng

vườn xuân nào mở cánh buồn từ đây

mơ êm đềm trên nôi đời

thơ ngây em ngỡ bến người sóng êm

một lần chân bước xuống thuyền

là mang tươi thắm sang miền quạnh hiu

trong anh nắng ngã sang chiều

vàng xưa hồn áo hắt hiu thổi về.

 

Lệ Trăng

trăng là của một phương thôi

trời đêm phương ấy ai người đợi trăng

ví như trăng đáo sa tràng

nghe trong gió thoảng đã ngàn tiếng lao

lung linh mấy giọt thu sầu

lệ em là của ngàn thâu đất trời.

 

Lời Khói Sương

đời tuôn mấy lớp sắc không

những chương dâu bể viết trang sử người

cũng là nước chảy hoa trôi

vàng xưa rụng lá bên trời tịch liêu

trăng nào đâu đêm nguyên tiêu

ngàn dâu xanh nỗi đìu hiu mấy gò

bụi về trong sắc hồng pha

chừng như hoen máu người ra cuối trời.